Người bán ốc dạo gây ồn và xả rác bừa bãi, tôi báo lên tổ dân phố thì lại bị hàng xóm nói không biết nghĩ cho người khác.
Nhà tôi trong một khu dân cư, trước vỉa hè của khu đất trống có một người đến dọn hàng ốc luộc bán mỗi đêm. Từ ngày có hàng ốc luộc này, đêm nào tôi và nhiều hộ khác cũng phải chịu cảnh ồn ào của thực khách. Điều đáng nói, những mảnh khăn giấy, vỏ óc còn sót lại người bán không bao giờ chịu dọn dẹp kỹ càng.
Bán xong là họ dọn hàng về ngủ, chiều hôm sau đến bán mới chịu quét dọn. Vấn đề vệ sinh môi trường bị ảnh hưởng, tôi và một số hộ khác ở gần cũng có đôi lời nhắc nhở người bán ốc.
Nhưng nhắc mãi cũng chẳng đi đến đâu, thế là tôi doạ báo lên tổ dân phố. Lúc này người bán lại giở giọng thương cảm, đổ lỗi vì khó khăn mới đi bán ốc dạo kiếm tiền, hứa sẽ khắc phục. Nhưng được ít hôm đâu lại vào đấy, tôi bực quá nên báo cho tổ dân phố.
Những hàng xóm của tôi, lẽ ra là những người ủng hộ tôi thì quay ra trách móc tôi vô tình, không nghĩ đến bát cơm manh áo của người khác. Tôi sửng sốt bảo rằng đã xí xoá bao nhiêu lần rồi đấy chứ, quan trọng hơn, làm lơ việc họ bán vỉa hè ở khu dân cư đã là tốt lắm rồi, vậy mà còn trách móc tôi là sao? Nghe vậy thì họ bảo tôi sống lạnh lùng quá.
Chuyện khác, cả xóm bực bội vì một hộ nuôi chó không rọ mõm khi dắt đi dạo, để chúng chạy nhảy, phóng uế lung tung. Ai cũng bực bội, chửi rủa sau lưng nhưng không ai dám ra mặt phản ánh. Tôi đành ra mặt nhắc nhở, sau đó không thấy cải thiện thì lại báo lên trên. Thế là bây giờ hộ nuôi chó thì nói tôi không biết thông cảm, không yêu quý động vật. Dưới con mắt những hộ từng rên rỉ, dọn phân chó mỗi ngày đó, tôi là một người hay mách lẻo, không nghĩ đến tình cảm xóm giềng.
Ở công ty, đồng nghiệp làm sai, làm ẩu, có thể ảnh hưởng đến kết quả chung cuộc, khi phát hiện ra tôi cũng nhắc nhở họ. Nhưng vì trách nhiệm, tôi phải báo cáo lên trên, họ bị xử lý, tôi cũng mang tiếng máu lạnh, sống không nghĩ cho người khác.
Tôi thấy lạ thật, đứng trước những bất tiện, phiền phức của người khác mang lại, ai cũng ấm ức, chỉ trích đòi xử lý thoả đáng nhưng đều là những lời nói cho thoả cơn nóng giận. Nhưng chẳng ai dám ra mặt giải quyết cả. Đến khi những người gây lỗi bị xử lý, thì lại giở quẻ, ca bài ca vì tình, vì nghĩa.
Nhiều chuyện như leo vỉa hè, đi ngược chiều cũng thế... Thử hỏi với tấm lòng đặt không đúng chỗ thì bao giờ mới xây dựng được nền nếp?
Nguồn vnexpess
Đăng nhận xét