Trích Tam su tinh yeu Trong mắt tôi, vợ tôi thật là vô dụng, cô ấy không thể làm ra một đồng nào nhưng vẫn cứ thản nhiên tiêu tiền của người khác.
Ở thời đại tân tiến như thế này nhưng tôi không hiểu sao vợ mình lại có suy nghĩ lạc hậu như vậy, cô ấy nghĩ rằng kinh tế trong gia đình chỉ cần người đàn ông lo là đủ. Thế nên sau khi chúng tôi cưới nhau, cô ấy không chịu đi làm. Phần vì vợ tôi không có bằng cấp tốt, lại giao tiếp kém nên khó xin việc, phần vì cô ấy không muốn đi làm, cứ nghĩ chồng làm nuôi mình là đủ.
Ban đầu, tôi cũng thương vợ lắm, biết cô ấy nhút nhát, lại không có nhiều bạn bè ở thành phố. Nhưng sau khoảng 2 năm hùng hục làm việc để nuôi vợ, tôi bắt đầu thấy nản. Vợ tôi ngửa tay xin tôi tiền mua từ bánh xà phòng, con dao làm bếp đến gói gia vị. Hàng tháng, tôi đưa cho cô ấy một khoản tiền để lo sinh hoạt gia đình, nhưng có nhiều chuyện phải lo bất ngờ nên nhiều khi số tiền đó không thể đủ. Thế là khi thiếu cái gì, vợ tôi cũng ngửa tay ra xin tiền tôi cả.
Một lần, hai lần tôi còn thấy bình thường nhưng cứ nhiều lần như vậy tôi lại đâm ra khó chịu. Trong mắt tôi, vợ tôi thật là vô dụng, cô ấy không thể làm ra một đồng nào nhưng vẫn cứ thản nhiên tiêu tiền của người khác. So với vợ của bạn bè tôi, vợ tôi nhìn vẻ ngoài cũng không đến nỗi nào nhưng cô ấy chẳng biết kiếm tiền, sống phụ thuộc vào chồng hoàn toàn. Tôi nhiều lúc chả dám đưa vợ đi đâu vì bạn bè cứ hỏi nghề nghiệp của vợ mình. Thời đại này rồi mà cứ bảo vợ ở nhà nội trợ hoặc thất nghiệp thì mất mặt lắm.
Công việc của tôi cũng giúp tôi có cơ hội tiếp xúc với nhiều phụ nữ xinh đẹp. Càng tiếp xúc với họ, tôi càng chán vợ. Tôi đâm ra cáu bẳn với nàng nhiều, có lần tôi còn chửi nàng là “đồ ăn bám”, “đồ vô dụng”. Tôi nghĩ, cả đời này nàng sẽ không dám rời tôi nửa bước, bởi nếu không sống cạnh tôi thì nàng chẳng thể sống cạnh ai khác, chẳng có thằng đàn ông nào lại nai lưng ra làm nuôi vợ mình cả đời như tôi. Vì suy nghĩ như thế nên tôi thấy mình cao cả lắm, ít ra tôi còn là thằng đàn ông cáng đáng được cả một gia đình, còn nuôi được vợ.
Vì cậy mình làm có tiền và khó chịu với cảnh vợ ngày nào cũng xin tiền nên tôi càng ngày càng coi thường vàhung hăng với nàng. Tôi còn công khai nói với nàng rằng, tôi có bồ ở bên ngoài, nàng liệu hồn mà giữ chồng, tôi mà đi thẳng thì nàng chỉ còn lâm vào tình trạng chết đói.
Vậy mà không chờ tôi đuổi hay nổi nóng, mới biết tin tôi có bồ và ra vẻ trịch thượng, vợ tôi đã xách va li bỏ đi. Phải nói rằng tôi sốc trước hành động ấy của nàng. Tôi không hiểu nàng sẽ sống thế nào nếu không có tôi, cái con người mà cả đời chỉ sống dựa vào tiền của chồng như thế, làm sao có thể tồn tại được khi ra khỏi nhà cơ chứ? Tôi nghĩ vậy nên mặc kệ, không thèm giữ vợ lại, dù trong thâm tâm, tôi vẫn còn yêu nàng lắm.
Vợ tôi bỏ đi thật và sau 6 tháng, nàng gửi đơn ly dị cho tôi. Trong 6 tháng nàng không có nhà, cuộc đời của tôi giống như ác mộng. Tôi không có ai nấu cơm cho ăn nên đành đi ăn ngoài, áo quần thì phải đi tiệm vì không biết dùng máy giặt. Nhà cửa thì 2 tuần thuê người đến dọn một lần, tôi nghĩ, mình đã khốn khổ thế này, chắc vợ mình còn khốn khổ hơn vì ít ra tôi còn có tiền, chứ cô ấy không có việc làm, lại không có ai chu cấp, làm sao mà sống được.
Ấy vậy mà chiều nay khi tôi đến công ty của đối tác thì tôi lại choáng váng khi thấy vợ mình mặc váy ôm bó sát bước ra từ chiếc xe hơi trị giá 4 tỷ. Cậu lái xe đích thân mở cửa rồi nói kính cẩn: “Mời phu nhân xuống xe”. Tôi không tin vào mắt mình nữa, đứng trước mặt tôi bây giờ vẫn là hình dáng của cô vợ vô dụng ngày nào, nhưng giờ nàng đã là phu nhân, đã đi xe xịn, tay cầm điện thoại đời mới.
(Ảnh minh họa)
Tôi vội vàng tránh đi vì không muốn để nàng nhìn thấy. Tôi hỏi những nhân viên xung quanh thì mới biết, vợ tôi giờ là phu nhân của giám đốc công ty này. Tôi không rõ vì sao nàng lại leo lên được vị trí đó, nhưng rõ ràng là nàng đã khác rất nhiều, nàng sang trọng hơn, tự tin hơn. Lúc đó, tôi mới cảm thấy mình là thằng đàn ông không ra gì. Nếu như tôi tinh tế hơn, đừng ỷ vào việc mình kiếm được tiền mà đối xử tệ với vợ thì có lẽ, giờ cô ấy vẫn là của tôi rồi. Nghĩ đến việc phải sống một mình trong thời gian tới mà tôi hối hận vô cùng. Có lẽ, tôi đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng khi để nàng bỏ nhà ra đi.
Nguồn: Bongdatt.net/ Tâm Tít
Đăng nhận xét