Không phải ngẫu nhiên mà người ta nhắc tới Phú Quốc với cái danh xưng đảo Ngọc. Vẻ đẹp của nơi đây không chỉ gói gọn trong phạm vi đất nước mà còn vang xa khắp những miền đất xa xôi khác trên thế giới. Đến với Phú Quốc là đến với những cảnh đẹp tuyệt sắc trong cái vẻ bình yên, tĩnh tại, hồn người phiêu du với gió và mây, với sóng và cát.
Điều đặc biệt và hấp dẫn của Phú Quốc đó là dù rất nổi tiếng, rất thu hút khách du lịch tour Phú Quốc 4 ngày 3 đêm nhưng nơi đây vẫn giữ được cái vẻ nguyên sơ vốn có. Không cần cầu kì trang trí đèn hoa lộng lẫy, không cần những biển hiệu rực rỡ sắc màu, Phú Quốc thu hút với màu biển trong, với những rặng cây bao lấy cánh sóng.
Phú Quốc có những bến thuyền tấp nập nhưng cũng có những bãi biển in bóng thuyền thúng bé con, tròn tròn lăn lăn vệt cát. Phú Quốc có những khu nghỉ dưỡng sang trọng nhưng cũng có những mái lá đơn sơ.
Gió Phú Quốc là gió trời thổi từ biển mênh mông, dập dìu giữa đại dương lớn. Nắng Phú Quốc là cái nắng trong, mặt trời lặn xuống biển tạo nên một hoàng hôn rực rỡ, sắc màu nhưng vẫn vô vàn êm dịu.
Tôi tới Phú Quốc như một cuộc trốn, trốn cuộc sống tất bật, trốn những tập hồ sơ dày, trốn những kẹt xe đường tắc. Tôi muốn tìm chút gì đó thư thả để sạc pin, để thả lỏng bản thân và nằm lười như một con mèo hoang giữa biển. Tôi ngại vội vã và tôi cho phép mình lười. Tôi tìm đến Phú Quốc.
Ở nơi đây, không lo kẹt xe, không lo khẩu trang, áo chống nắng che kín mặt. Đi giữa những con đường “quê mùa” chẳng thấy bóng cây cối, đi giữa những thuyền thúng dân chài đang phơi, những chú chó thông minh chạy lon ton như trẻ nhỏ. Hóa ra cuộc sống chỉ cần những niềm vui giản dị đến thế. Những niềm vui đến tự nhiên và nhẹ nhàng.
Ở Phú Quốc, tôi thấy vị mặn mòi của biển, cũng thấy những lam lũ nhưng cũng thấy những nụ cười. Những người dân chài hò nhau kéo thuyền vào bờ rồi cùng nhau nướng mớ cá tươi rói mới bắt. Không cần cao lương mĩ vị gì. Hình như, với họ thế là đủ vui, thế là đủ cho những vất vả lênh đênh trên biển khơi xa.
Du lịch phát triển, khách tour Phú Quốc 3 ngày 2 đêm đến đông hơn. Nhưng người dân vẫn cho phép mình sống cuộc đời mang màu biển như trước. Vẫn ghe thuyền ra khơi, vẫn những hũ cá tươi ướp muối, chắt mắm, vị nồng cái mặn của biển xa, của giọt mồ hôi rơi đầy trên lưng, trên trán.
Tôi có thể đi dạo hàng giờ, hàng giờ ở nơi này mà không biết mệt. Mỗi góc qua lại mang về một niềm vui mới. Những niềm vui giản dị đến từ thiên nhiên và con người. Tôi không hay hát, nhưng ở đây tôi hát rất nhiều. Vừa đi vừa hát, những giai điệu cứ tự dưng nảy lên trong đầu. Chẳng sợ ai để ý, chẳng sợ có ai cười. Tôi trở về với cái sự mong manh không cần che đậy và phô diễn cái ngô nghê của mình.
Tôi chào hỏi những người dân chưa một lần gặp, tôi ngồi đắp cát với đứa trẻ con, tôi ngồi ngây ra nhìn người ta điều khiển chiếc xuồng ra biển. Tôi chẳng ngại giao tiếp đến độ đôi khi cố tình lướt qua ai đó như ngày thường. Nơi đây, xa lạ với cuộc sống của tôi nhưng sao tôi thấy gần gũi.
Chiều lại, nằm trên chiếc ghế với tán ô bằng cọ, mơ màng nhìn phía biển. Chao ôi, mặt trời mới đẹp đẽ làm sao, mới rực rỡ làm sao, mới lóng lánh làm sao. Có những thứ vẻ đẹp ngày qua ngày tồn tại trong cuộc sống mà không phải khi nào ta cũng có cơ hội cảm nhận. Những ngày thường trông ra là nhà cao chót vót làm gì còn cơ hội để thấy bóng dáng hoàng hôn mơ mộng thế.
Bữa tối ngoài trời, lãng mạn với nến và sao. Đây là chuyện cổ tích, chuyện cổ tích làm siêu lòng tất cả những cô nàng lãng mạn. Tôi tưởng tượng rằng, có ai cầu hôn tôi ở Phú Quốc, dưới sao, dưới ánh nến, dưới vị biển ngọt ngào ấy tôi sẽ gật đầu ngay tắp tự. Cảm giác yêu thương giữa mảnh đất thơ tình khiến con người ta ngây ngất.
Còn gì tuyệt hơn là giây phút dạo biển khi đêm buông. Biển bình yên và lòng cũng yên bình. Trong đầu chỉ có một mong ước, giá như cảm xúc này, khung cảnh này kéo dài mãi.
Câu chuyện về một tình yêu mơ mộng trên hòn đảo Ngọc, không phải nơi nào khác, không phải mảnh đất nào khác. Ở nơi đây, ở Phú Quốc này, ở cái nơi người ta thấy an yên nhất, ở cái nơi người ta quên đi mệt mỏi và mơ mộng, và thẩn thơ. Ở nơi đây, ta nghĩ về một cuộc sống với những dịu dàng như thế.
Sau những rong chơi ta vẫn phải quay lại cuộc sống ngày thường, vẫn phải đặt mình trong những nỗi lo. Những vẫn có quyền cho mình thực hiện những cuộc “trốn”. Một lúc nào đó đầu căng lên, người chẳng còn sức lực, trốn đến Phú Quốc, đến với hòn đảo bình yên, sức sống tươi mới lại tràn về.
Đăng nhận xét