Khóe mắt em cay cay khi nghĩ mỗi đêm say bố lại đòi hỏi mẹ “chuyện ấy”, ông bắt mẹ phục vụ một gã say, thèm khát. Một con thú mang đầy ghen tuông, thù hận với tình đầu của mẹ.
Em năm nay 19 tuổi, gia đình em là một gia đình không hạnh phúc khi bố em không chỉ là một người nghiện rượu mà ông còn nghiện cờ bạc. Mỗi lần uống say bố em đều hành hạ tinh thần mẹ con em.
Từ nhỏ, em đã quen với cảnh bố chửi mẹ em, hễ mẹ em làm sai điều gì là ông lại mắng nhiếc bà. Em nhìn mẹ nín nhịn mà thương lắm. Khi lớn em dần hiểu ra nguyên nhân. Thì ra bố em là một người ích kỷ, bởi trước khi đến với bố, mẹ từng yêu một chú bác sĩ, nhưng vì ông bà ngoại không cho cưới nên mẹ và chú ấy chia tay. Còn bố em chỉ là người đến sau, người si mê mẹ em.
Em nghĩ, tình yêu đâu cứ phải ai đến trước ai đến sau, quan trọng là giờ mẹ đã ở bên bố em. Thế nhưng ông không thỏa mãn, rồi mẹ sinh cho ông đứa con gái là em. Ông càng thêm phẫn nộ, khi ngày ngày người ta “châm chọc”, “khiêu khích” ông không có thằng chống gậy, con gái ngồi chiếu dưới. Bố vì thế càng có thêm lý do hành hạ mẹ. Ông chửi mẹ là đĩ điếm mà chẳng vì lý do gì cả.
Khóe mắt em cay cay khi nghĩ mỗi đêm bố đều giày vò mẹ bằng những lời cay độc.
Khi em biết cãi, em đã nói: “Sao bố lại đánh mẹ, bố chẳng có lý do gì để làm như vậy. Con sẽ nói ông bà ngoại, con báo công an xã”. Bố thấy em cãi lại quay sang chửi em: “Mày càng lớn càng mất nết hư thân giống mẹ mày. Có im mồm đi không tao đánh gãy răng bây giờ”. Nhưng nói xong ông lại xin tiền mẹ bỏ đi uống rượu, có vẻ bố cũng sợ em nói ông bà nên từ hôm đó, ông ít khi to tiếng.
Em cứ nghĩ như thế bố sẽ không đánh không hành hạ mẹ nữa. Nhưng em đã nhầm, bố không đánh chửi nhưng lại hành hạ mẹ về thể xác lẫn tinh thần trong đêm tối. Nếu em không vô tình thấy, không vô tình biết thì em không bao giờ hiểu hết nỗi đau mà mẹ chịu đựng. Em đã đủ lớn để em hiểu được điều đó nghĩa là gì?
Mọi chuyện cứ thế lặp đi lặp lại sau những cơn say. Nhiều lần em khóc nói mẹ hãy cùng em bỏ đi một nơi thật xa, nhưng mẹ chỉ biết ôm em khóc. Tới nước này mẹ nói mẹ vẫn còn yêu bố và muốn ở lại đây chăm sóc cho bố. Mẹ xin em hãy giữ kín điều đó và không được nói với bất kỳ ai kể cả với người yêu của em.
Anh ấy, người yêu em đẹp trai, con nhà có điều kiện. Khi nhìn thấy đôi mắt lúc nào cũng rớm lệ của em, anh đã thích em. Anh nói muốn ở bên và che chở cho em. Nhưng em sợ lắm, em sợ đàn ông, em sợ cái gọi là tình yêu.
Hôm qua em vừa biết tin mình đỗ Đại học Ngoại thương, em sắp rời vùng quê nghèo lên thành phố học, nhưng niềm vui đó không đủ xoa dịu tinh thần của em, em đã khóc vì nghĩ đến mẹ. Khi em đi rồi, một mình mẹ, mẹ sẽ khổ sẽ cô đơn lắm. Giờ em biết phải làm sao đây? Trong thân tâm em thực sự không muốn đi học, em chỉ muốn vứt bỏ tất cả để được ở bên mẹ thôi. Xin hãy chỉ cho em biết giờ em phải làm thế nào?
Nguồn: Phununews.vn
Đăng nhận xét