Chỉ vài tháng trước, khi tôi bước vào làm dâu nhà chồng, ai ai cũng ngưỡng mộ, xuýt xoa khi thấy tôi tốt số “vớ” được chồng giàu. Nhưng, ai biết, phía sau những ánh hào quang, sau những vòng vàng, sính lễ đầy ắp mà tôi nhận được lại là tháng ngày cơ cực không tỏ được cùng ai.
Tôi với chồng quen nhau vài tháng là cưới. Phải thú thật rằng khi đến với anh, tôi chưa thực sự yêu. Lúc đó tôi mới tốt nghiệp ra trường, còn chưa xin được công việc nên ở nhà giúp đỡ bố mẹ bán hàng. N hà anh ở gần nhà tôi, ai cũng biết giàu có nhất nhì khu đó. Anh hơn tôi 10 tuổi, chưa có vợ nên mọi người mai mối cho hai đứa quen nhau.
Yêu được vài tháng thì chúng tôi cưới vì anh cũng có tuổi rồi. Cả nhà tôi ai cũng mừng khi tôi được làm dâu nhà giàu. Ngày cưới, nhà trai không tiếc tiền tổ chức tiệc cưới hoành tráng, tiền vàng, sính lễ ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ để đẹp mặt hai bên gia đình. Tôi cũng thấy tự hào vì cùng một đời con gái đi lấy chồng được sung sướng hơn người.
Nhưng, ngay đêm tân hôn, vì quá mệt sau 2 ngày tổ chức tiệc cưới linh đình, tôi nằm nhắm mắt mơ màng trên giường. Chồng tôi bước lại đầy giận dữ rồi quát tháo: “Nhà tôi bỏ cả trăm triệu cưới cô về không phải để cô nằm đó thở đâu đấy. Mẹ với các chị tôi dưới nhà còn đang còng người dọn dẹp mà cô lai nằm đó à?”.
Nghe chồng nói, tôi hấp tấp thay đồ rồi xuống phụ gia đình thu dọn những thứ còn ngổn ngang. Thực ra cũng không có gì nhiều vì hầu hết người cho thuê đã dọn cả, xuống tới nơi tôi thấy chị và mẹ cũng đang ngồi không thôi. Tôi quét lại nhà cửa, sân vườn trong khi sau lưng tôi mọi người ngấm nguýt, xì xào vì tội tôi dám nằm trên phòng nghỉ.
Tôi không dám trách cứ vì đó cũng là một phần lỗi do mình. Quả thật tôi mệt bởi trước ngày cưới tôi mang bầu. Mọi người đều biết điều đó nhưng chẳng ai thông cảm, còn nghĩ tôi cậy có bầu mà làm bộ, làm tịch.
Xem thêm->Bao giao thong
Đấy là ngày đầu tiên đi làm dâu. Những chuỗi ngày sau đó mới thực sự là nuốt nước mắt vào trong. Tôi có bầu nên chồng nhất quyết không cho đi xin việc làm. Vậy là tối ngày tôi quẩn quanh ở nhà với những việc tủn mủn, bếp núc. Ở nhà toàn việc không tên nhưng mệt vô cùng. Hơn nữa tôi có bầu, sức khỏe cũng yếu nên tôi thường xuyên bị say sẩm mặt mày. Mỗi lần như vậy chồng chẳng thương mà còn quát tháo: “Người ta ra ngoài kiếm hàng trăm, hàng triệu không kêu mệt, em ở nhà chỉ có nấu nồi cơm, quét cái nhà mà lúc nào cũng kêu ca là sao . Em biết để cưới được em nhà anh tốn kém bao nhiêu tiền của không mà động tí lại làm như khổ lắm”.
Từ đó, tôi im lặng, cam chịu sống như một con ở trong nhà. Tôi mang bầu đứa con đầu lòng còn nhiều cái chưa quen, chưa thích ứng được nên hay ốm. Nhưng chồng tôi luôn nghĩ tôi làm bộ, làm tịch như vậy để trốn việc. Bạn bè tới chơi nhà thì anh thở ngắn than dài kêu số khổ lấy phải cô vợ không biết làm ăn gì, chỉ ở nhà thôi mà cũng không xong.
Chỉ còn hơn 2 tháng nữa là tôi sinh nhưng tâm trạng lúc nào cũng u uất. Số của hồi môn nhà chồng cho hôm cưới bố mẹ đẻ tôi túng thiếu nên đã chi dùng cả rồi (vì không muốn đám cưới xoàng quá, nhà trai chê cười nên nhà tôi cũng phải cố lo hoành tráng theo). Giờ đây tôi nghĩ muốn giải thoát cho mình cũng khó. Tôi về nhà anh tốn kém bao nhiêu tiền bạc, chưa làm được gì, dứt áo ra đi thì người đời nhìn tôi như thế nào?
Theo Khám phá/blogtamsu.vn/
Đăng nhận xét